Diễn Đàn Công Giáo Gx.Bến Gỗ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Công Giáo Gx.Bến Gỗ


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] Thư Gửi Cho Những Blogger Tuyên Xưng Nước Chúa Thu Mar 28, 2013 4:45 am
[�] Khi Yêu Trái Ấu Cũng Tròn Sun Jul 22, 2012 9:55 pm
[�] Tình Chúa cao vời Sun Jul 22, 2012 9:28 pm
[�] Lam dau - Phan Dinh Tung Sun Jul 22, 2012 9:25 pm
[�] on goi cua ngoi sao Sun Jul 22, 2012 9:22 pm
[�] Rớt nước mắt nơi "nghĩa địa"... online Fri Jun 01, 2012 9:50 am
[�] Yêu Nhau Không Bằng Hiểu Nhau Tue Mar 20, 2012 8:47 pm
[�] CÂU CHUYỆN SUY NIỆM HẰNG NGÀY : NGÔN NGỮ CỦA TÌNH YÊU Thu Feb 02, 2012 4:42 pm
[�] NGƯỜI MẸ BỒNG CON Wed Feb 01, 2012 9:04 pm
[�] NGÀY THỨ NĂM CẦU NGUYỆN CHO SỰ HIỆP NHẤT 2012 Fri Jan 20, 2012 6:16 pm
[�] NGÀY THỨ BẢY CẦU NGUYỆN CHO HIỆP NHẤT Fri Jan 20, 2012 6:13 pm
[�] NGÀY THỨ SÁU Fri Jan 20, 2012 5:06 pm

 

 Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 3)

Go down 
Tác giảThông điệp
doicanhtuthan1993

doicanhtuthan1993


Tổng số bài gửi : 53
Join date : 06/09/2009
Age : 31
Đến từ : giao su ben go

Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 3) Empty
Bài gửiTiêu đề: Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 3)   Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 3) I_icon_minitimeFri Dec 25, 2009 10:06 am

* Ống khói giáng sinh đầu tiên *
Khi Ni-cô-la vào khoảng 50 tuổi, tóc và râu ông giờ đã trở nên trắng như tuyết, thì có một gia đình mới đến sống ở trong làng. Bạn có thể nghĩ đó cũng không hẳn là một gia đình, chỉ gồm một ông già nhỏ thó da đen và nhăn nheo giống như một quả hạch cùng một cô bé nhỏ gầy trơ xương rụt rè trốn tránh sự nhòm ngó của đám đông, những người hiếu kỳ thường hay tụ tập như thường lệ mỗi khi có ai mới đến.

"Tên ông ta là Các Din-Lơ", một bà thì thầm. "Bà quản gia già của điền chủ đã nói với tôi như thế. Bà nói rằng ông ấy rất giàu có. Ông ấy giàu đến nỗi có thể mua được một căn nhà to cũ trên ngọn đồi.

"Ông ấy có thể giàu nhưng trông không có vẻ gì là như thế" một người khác nhận xét. "Bà không nhận thấy cô bé đáng thương ở với ông ta hay sao? Con bé trông như thể cần phải ăn một bữa cỗ lớn. Nhưng con bé là ai nhỉ?"

"Cô bé ấy là cháu gái ông ta. Cha mẹ cô ấy đã chết cách đây không lâu và họ nói ông già mua một ngôi nhà trên đồi để họ có thể được riêng tư"

"Bác không biết ông ấy đã làm gì sao" một cậu bé trong cái đám đông tò mò ấy hỏi. "Ông ta đóng chặt tất cả những cái cổng chỉ chừa lại một cái ở phía trước mà ông vẫn khóa chặt với cái khoen to như thế này này." Cậu bé vừa nói vừa dang hai tay để minh họa kích cỡ. "Còn chưa hết đâu. Cháu không biết làm sao các bác có thể vào được căn nhà đó bởi vì ông ta đã chặn những tấm ván khắp các cửa sổ, cửa trước và cửa hông. Giờ đây không có một dấu hiệu nào của sự sống ở bên trong ngôi nhà cũ đó nữa. Các bác sẽ nghĩ đó là một căn nhà bỏ hoang

"Vậy sao, chắc là ông già đó điên rồi" họ đều nói. "Chắc ông ta sợ hãi ai đó"

"Có điều gì để sợ hãi đâu" một người nhận xét, "điều duy nhất mà ông ta sợ hãi là ai đó ăn cắp tiền của mình"

"Tôi chắc là Ni-cô-la người khắc gỗ sẽ rất quan tâm đến tin này" người khác nói.

"Một đứa trẻ nữa trong làng, cũng là một điều đáng yêu vậy."

"Ni-cô-la đã biết về cô bé ấy rồi" họ nghe một giọng trầm đáp phía sau lưng và mọi người quay lại thì thấy đó chính là Người khắc gỗ đã tham gia vào nhóm mà nãy giờ họ không biết.

"Con bé tên là Kây-ti. Tôi đã từng biết một cô gái có cái tên đó". Ông tiếp tục với cái nhìn buồn bã xa xăm trong đôi mắt màu xanh vốn rất vui vẻ khi nhớ lại cô em bé bỏng của mình. "Tôi muốn làm một cái gì đó thật đặc biệt cho cô bé đáng thương đó"

"Làm sao anh biết được tên con bé hả Ni-cô-la"

"Cô bé đang lang thang trong sân giống như thể một con chó khốn khổ bị nhốt" Ni-cô-la đáp. "Tôi đang đi ngang qua đấy bèn dừng lại trước cổng để nói chuyện với cô bé. Nó nói rằng nó không được phép ra khỏi hàng rào và chỉ có thể chơi bên trong sân mỗi ngày một tiếng đồng hồ. Nó cũng kể với tôi rằng ông nội nó không muốn nó chơi với những đứa trẻ trong làng sợ nó lỡ lời nói về vàng của ông ta và nơi ông ấy cất giữ."

"Làm như người ta thèm đụng đến tiền của lão không bằng" mọi người nói một cách giận dữ. "Lão là một lão già bần tiện. Tôi đánh cá là lão sẽ không treo cái vớ của con bé vào ngày trước lễ Giáng sinh cho xem"

"Đó là một cuộc cá cược huề vốn", Ni-cô-la cười, "Ông ấy sẽ không mở cửa trước cho dù là để nhận một thứ gì đó miễn phí"

Đám đông giải tán và Ni-cô-la trở về với công việc của mình, nhưng vài tháng trôi qua ông vẫn suy nghĩ về sự cô đơn của Kây-ti. Ông thấy con bé vài lần và nó nói với ông là nó không được phép treo chiếc vớ của nó vào lễ Giáng Sinh. Lần cuối cùng ông ghé thăm nó, lão già Din-Lơ giơ gậy về phía ông và bảo ông phải tránh xa căn nhà của lão. Cuối cùng thì không còn được gặp Kây-ti nữa nhưng Ni-cô-la vẫn làm một vài thứ đồ chơi cho cô bé và gói cất đi, chờ khi có dịp

Một vài ngày trước Lễ Giáng sinh, Ni-cô-la đi rảo một vòng trên con đường tới ngôi nhà đó. Ông nhìn lên những chiếc cửa lớn và cửa sổ đã bị che phủ và mắt ông sáng lên khi ông nhận ra ống khói khổng lồ trên mái nhà. Ông cười khúc khích một mình, "Ta sẽ cố đến đó! Có thể ta sẽ bị mắc kẹt nhưng nó xứng đáng được bõ công."

Đêm trước Giáng Sinh trời tối và không có trăng với những cơn gió rít xuyên qua những hàng cây bám đầy tuyết hắt vào mặt của Ni-cô-la, phủ đầy chiếc xe trượt và bầy tuần lộc một lớp áo choàng ánh bạc.

"Cố lên nào" ông động viên bầy tuần lộc, "Chỉ còn duy nhất một ngôi nhà trên đồi mà thôi"

Ông run rẩy trong chếc áo choàng và bây giờ trông giống như một người tuyết khổng lồ với cột tuyết đóng chặt trên chòm râu bạc của ông. Ông cột bầy nai trước cổng, với lấy chiếc bao ở phía sau chiếc xe và trèo từ chỗ ngồi cao trên xe qua khỏi hàng rào rồi nhảy xuống sân. Ông dừng chân để nghe ngóng nhưng chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh của cánh cửa chớp trong gió. Ông bò vào bên hông nhà nơi có cây nho che phủ cánh cửa và đây là một chiếc thang lý tưởng để leo lên mái nhà.

Do quá to lớn đẫy đà lại còn thêm chiếc bao tải trên lưng nên rất khó khăn nhưng cuối cùng ông vẫn lên được trên mái nhà và thở hào hển. Đây là phần nguy hiểm nhất vì rất dễ bị trượt chân trên băng và tuyết, ông phải khóet đường đi bằng con dao nhỏ làm thành hốc để bám chân. Cuối cùng thì một hình dáng to lớn hiện ra lù lù ở phía trên đầu ông... đó là ống khói. Ni-cô-la dừng lại và nghỉ ngơi giây lát, sau đó dựa vào thành ống khói và nhìn xuống bên trong ống khói đen ngòm.

"Đúng như mình nghĩ" ông thì thầm, "lão già keo kiệt sẽ tắt lửa vào ban đêm... thậm chí vào cái ngày giá lạnh như đêmnay." Ông trèo qua thành ống khói và bắt đầu trượt xuống một cách nguy hiểm. Cẩn thận đặt chân trên những viên gạch nhô ra, ấn chặt tay vào hai bên thành tấn lưng vào tường, ông trèo xuống một cách chậm chạp từng tấc một đến khi ông cảm thấy nền đất cứng bên dưới chân mình. Ông bước ra khỏi lò sưởi vào trong căn phòng tối đen cũng như ống khói. Dần dần mắt ông trở nên quen với bóng tối, ông có thể nhìn thấy một cái bàn và bằng cách dò dẫm trong bóng tối cuối cùng ông tìm thấy một mẩu nến nhỏ và thắp ngay. Xong xuôi ông kéo từ trong chiếc bao tải một cái vớ bằng len màu xanh da trời tươi mới, bỏ đồ chơi vào trong đến khi đầy đến miệng vớ. Ông cũng để lại trong đó những quả hạch và kẹo khi ông nghĩ đến sự đói khổ mà thỉnh thoảng cô bé đã phải chịu. Ni-cô-la đặt chiếc vớ lên trên bệ lò sưởi, đè nó xuống bằng chiếc giá nến, rồi ông lùi lại phía sau để chiêm ngưỡng công trình của mình. Thế rồi ông giật mình thổi tắt ngọn nến khi bỗng nghe thấy tiếng cửa mở và lão Din-Lơ chạy ào vào phòng.

"Sao mày dám lén lút vào nhà tao? Tao biết là mày đang theo dõi vàng của tao. Tao sẽ cho mày biết tao đối xử với một tên trộm như thế nào, tao sẽ cho mày biết tay!" Lão già nhặt một cây củi và vung nó vào người Ni-cô-la, ông nhảy tránh sang một bên để chiếc bàn chắn giữa hai người.

"Đừng có dớ dẩn" ông nói thật mau, nhận ra rằng Din-Lơ đang ở trong cơn thịnh nộ và nguy hiểm. "Tôi không đến đây vì vàng của ông. Hãy nhìn..."

"Sao lại không. Vậy chứ cái gì xui mày đi vào nhà tao nửa đêm thế này."

"Tôi sẽ cho ông biết cái gì! Hãy nhìn vào chiếc vớ phía sau lưng ông kìa. Những đứa trẻ khác trong làng đều đặt chiếc vớ của nó ngoài cửa nhà chúng, nhưng ông vì quá đáng sợ đến nỗi cháu nội của ông không dám yêu cầu ông bất kỳ điều gì. Tôi chỉ muốn làm cho cô bé cảm thấy giống như những đứa trẻ khác, và vì thế nó sẽ nhận những quà tặng giống như những đứa trẻ khác vào sáng ngày lễ Giáng Sinh"

"Quà tặng!" lão già la lên, bối rối và hạ thanh củi xuống. "Mày muốn nói rằng mày phát những món quà ư?" Lão nhìn Ni-cô-la với một ánh mắt khác lạ.

"Vâng" Ni-cô-la trả lời, nhẹ nhõm khi thấy thanh củi được dẹp đi. "Tôi thậm chí sẽ tặng ông một món quà Giáng Sinh, ông lão ạ." Ông với từ trong chiếc túi sâu và đổ ra một đống những đồng tiền vàng lên trên bàn trước mặt Din-Lơ. "Đây này, nếu vàng là tất cả những điều mà ông quan tâm thì đây này..., và nữa này,... và nữa đây này để ông cất vào kho dự trữ của ông! Và bây giờ" Ni-cô-la nói với cái giọng của một người có quyền, khi ông phủi mồ hóng một bên mắt: "Xin ông vui lòng chỉ cho tôi lối ra cửa trước. Nếu tôi phải trèo ngược trở lại ống khói tôi sẽ không bao giờ giặt sạch được bộ cánh này.

Và như thế từ căn phòng ông đĩnh đạc bước đi, xét bề ngoài thì cái dáng dấp mập mạp và hơi buồn cười bao phủ đầy mồ hóng, tuy nhiên ông trông có vẻ rất ấn tượng đối với lão già Din-Lơ, lão vội vã đi trước để mở cửa cho Ni-cô-la trở ra ngoài bầu trời đen tối và lạnh lẽo.

Tuần sau dân làng bàn tán với vẻ sôi nổi. Có điều gì đó đang xảy ra trên ngọn đồi. Lão già keo kiệt đã tháo bỏ những tấm ván chắn cửa sổ và cửa lớn. Lão mua một chiếc xe ngựa và đã đi xuống làng để mua thật nhiều thức ăn. Lão cũng đã nói chuyện với thầy giáo làng; vài ngày sau người ta thấy Kây-ti cùng ông nội xuất hiện trên con đường dẫn đến trường, khuôn mặt cô gái nhỏ rạng rỡ cùng lão già, cô bé nhảy chân sáo đi cùng với lão và bàn tay nhỏ bé nồng ấm của cô bé nằm trong nắm tay của ông nội. Tất cả những điều này có được chỉ vì Ni-cô-la đã trèo xuống ống khói để nhét đầy MỘT chiếc vớ!.

*Cây Giáng sinh đầu tiên *

- Gần sát ngay nhà của Ni-cô-la là một lùm cây dày toàn những cây thông cao, rậm rạp và đẹp. Những cành thông vươn lên tận trời cao và làm thành một mái che tuyệt hảo cho mặt đất bên dưới. Rải rác trong số những cây lớn là một cụm thông nhỏ gồm những cây nhỏ bé can đảm, vẫn luôn giữ cho các nhánh của nó xanh um suốt mùa đông lạnh lẽo của miền bắc và nhô những chiếc lá nhọn vươn lên trời mặc những cơn bão tuyết dữ dội.

Những đứa trẻ thường thích chơi dưới lùm cây này, bởi vì cho dù thời tiết bên ngoài có bão, ở đây chúng vẫn thấy ấm áp, nhiều nơi trú ẩn, tránh những cơn gió lạnh buốt. Trong mùa hè, đây là nơi quyến rũ, tỏa ra mùi hương thơm nồng cùng những tiếng rì rào của những cành cây lao xao trong gió.

Ni-cô-la yêu mến lùm cây nhỏ bé này, bởi vì để đi đến đó, những đứa trẻ trong làng phải đi ngang qua nhà ông, và ít có nhóm trẻ nào đi ngang qua cửa nhà ông mà không nhanh nhẩu nói: "Chúc một ngày tốt lành" với ông bạn già của chúng; ngắm nhìn ông đang làm việc; ngắm nhìn những đồ chơi quyến rũ của ông.

Một ngày nọ, khi Ni-cô-la liếc ra ngoài cửa sổ, ông nhận thấy một nhóm trẻ đang chạy từ lùm cây về. Khi chúng đến gần, ông thấy chúng đang hoảng sợ khi chạy vào nhà ông để trốn và thở hào hển, Ni-cô-la hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao các cháu trông sợ hãi quá vậy?"

"Họ có mái tóc đen dài" một cậu bé la lên, "Còn đàn ông thì đeo nhẫn ở tai" một đứa khác nói chêm vào. "Tụi cháu không hiểu họ nói lấy một chữ"

"Từ từ đã nào: Ni-cô-la nói, "các cháu đang nói về ai thế?"

"Những người có tóc và da màu đen"

"Họ có đem ngựa và xe chứ?" Ni-cô-la hỏi với vẻ hiểu biết.

"Vâng, những chiếc xe goòng lớn phủ kín"

"Nghe có vẻ họ là dân gipxy", Ni-cô-la trả lời, "mặc dù họ không thường xuyên đi xa lên phương bắc. Chắc họ lạc đường, giờ đây họ sẽ cắm lều ở lại đây đến mùa xuân. Không có gì phải sợ họ cả. Họ là người giống như bác và các cháu thôi mà"

Để xác định lại điều ông nói, lũ trẻ chạy trở lại lùm cây để nghiên cứu những người mới đến. Chẳng bao lâu chúng đã làm quen với dân gipxy và khám phá ra rằng bọn trẻ của họ cũng chơi những trò chơi như chúng, cũng như rất quan tâm đến những cái gì mới mẻ. Khi Giáng Sinh đến gần, chúng kể với những đứa trẻ gipxy về Ni-cô-la và việc ông đã lái xe trượt tám con nai sáng bóng để bỏ đầy đồ chơi xinh đẹp vào trong những chiếc vớ trước lễ Giáng Sinh.

"Có lần, khi ông không thể vào được nhà của Kây-ti bởi vì các cửa đóng kín, ông đã trèo xuống ống khói!"

"Ông ấy không thể đến thăm chúng tớ" một cô bé gipxy nói đùa, "Chúng tớ không có cửa, chúng tớ cũng không mang vớ. Dĩ nhiên chúng tớ không thể mang những ống khói đi theo được" cô bé cười.

Sonya bé nhỏ, người mong muốn mọi người đều hạnh phúc, kể lại mọi điều cho Ni-cô-la, cô bé trở về nhà trong mãn nguyện, bởi vì cô biết rằng nụ cười hóm hỉnh trên khuôn mặt ông chứng tỏ ông đã phác thảo ra một kế hoạch trong cái đầu già nua nhân từ của ông.

Đêm trước lễ Giáng sinh, những con nai ngạc nhiên nhận thấy rằng sau khi những âm thanh của những chiếc chuông bạc như thường lệ chấm dứt, Ni-cô-la đưa chúng đi quá căn nhà của ông và đi về hướng rừng, dừng lại dưới mép của một lùm thông. Một bóng dáng đen sẫm miệng cười toe toét bước về phía trước. Đó là Grin-ka, người chỉ huy của nhóm gipxy.

"Đây nè Grin-ka" Ni-cô-la nói, đưa cho ông ta một bó nến nhỏ. "Anh cứ đi trước với những thứ này còn tôi sẽ theo sau"

Grin-ka dừng lại ở từng cây thông nhỏ và cột những cây nến lên các nhánh. Ni-cô-la theo sau, giăng lên các nhánh của mỗi cây những quả hạch, quả táo đỏ mọng và dĩ nhiên là từng mẫu của mỗi thứ đồ chơi. Khi hai người hoàn thành xong công việc thì đã sắp đến bình minh, bây giờ nhưng mỗi gia đình đều có một cây thông Giáng sinh cho lũ trẻ.

"Bây giờ thì thắp sáng lên, Ni-cô-la nói và họ đi từ cây này đến cây khác, thắp từng cây nến, đến khi toàn bộ lùm cây sáng lấp lánh và rực rỡ như chính giữa lò sưởi ấm áp

"Tôi nghĩ lúc này là lúc lùm cây trông đẹp nhất , Ni-cô-la nói, "Anh phải đánh thức bọn trẻ trước khi mặt trời xuyên qua những lá thông và làm mất đi vẻ đẹp của những ánh nến"

"Được rồi" Grinka nói, "Tôi sẽ đi đánh thức chúng ngay bây giờ trước khi ông đi"

"Ồ không" Ni-cô-la la lên, "Chúng không được trông thấy tôi. Những đứa trẻ KHÔNG BAO GIỜ được trông thấy tôi. Điều đó sẽ làm hỏng bét mọi thứ. Bây giờ tôi phải đi"

Ni-cô-la nhảy lên xe và đi mất, với những tiếng leng keng quen thuộc của những chiếc chuông bạc và tiếng vun vút của chiếc roi dài bằng bạc.

Vài phút sau khi ông rời khỏi, Grinka đã đánh thức tất cả trẻ em trong trại. Ni-cô-la lẽ ra nên ở lại để thấy sự hân hoan trên những khuôn mặt gầy ốm khi chúng chạy nhào tới những cái cây, khám phá trên mỗi cây mỗi điều mới lạ để chỉ cho nhau.

"Những ánh sáng trên những cái cây bé nhỏ mà đã làm mọi thứ trở nên quá đẹp." Một đứa trẻ nói

"Không, những món quà mới đúng! Một đứa khác la lên. "Hãy nhìn cái con búp bê xinh đẹp tớ có nè"

"Đẹp là nhờ trái cây và quả hạch" một đứa bé háu đói nhồi vào mồm với vẻ khoái trá.

"Tớ nghĩ mọi thứ đều quá đẹp như vậy bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh mà" một cậu bé sáng suốt kết luận. "Đúng đúng, bởi vì lễ Giáng sinh" tất cả cùng la lên, nhảy múa vòng tròn.

"Còn đây là những cây Giáng sinh của chúng ta". confused
Về Đầu Trang Go down
 
Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 3)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cuộc đời ông già NÔ-EN ( phan 2)
» Cuộc đời ông già NÔ-EN (phan 1)
» Cuộc Đời Chúa Cứu Thế
» Lễ Suy Tôn Thánh Giá: Ba Cuộc Đời - Ba Cái Chết
» MỘT CHÚT TRONG CUỘC ĐỜI

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Công Giáo Gx.Bến Gỗ :: ღ Quà tặng Cuộc sống ღ :: Chuyện thật trong cuộc sống-
Chuyển đến